là gió thổi là rung động
Re:Lexus LS430, LS460/L, LS600h/L - Im lặng là vàng Cục logo đó chỉ có tác dụng chắn bụi cho radar nằm bên trong nên dù có tháo ra cũng chẳng vấn đề gì, nhưng cũng có thể radar đã bị bụi bám vào, radar này rất nhậy với bụi bặm. Cách khắc phục thứ nhất: Bác có thể thử kích hoạt radar lại bằng hệ thống Cruise
Chương 3722: Đây Chính Là Cửu Bí. Chương trước Chương tiếp. - Cửu bí nha, thế gian cũng chỉ có Cửu Ngưng Chân Đế có thể luyện đủ. Bây giờ chỉ cần nhấc tay một cái là đủ rồi. Nam Sơn tiều tử hít lạnh một hơi, cảm khái muôn phần. - Cửu bí Quan Hải Đao Thánh
Title: Rung Động Author: Frozen Angel Pairing: Shinran Rating: mọi lứa tuổi Genre: hài hước, trinh thám Status: Complete (15 chương+1 ngoại truyện) Disclaimer: Nhân vật và câu chuyện là của Aoyama Gosho, ko thay đổi bất cứ điều gì còn tính cách là của tác giả :3 Giới thiệu: Ran Mori là một cô bé ko quan tâm đến mọi thứ xung
Cuối cùng Vân Tử Lăng cũng đến trước bia mộ của Mạc Niệm Quang. Cô đã trốn tránh ba ngày, cũng không dám đối mặt. Mãi cho đến khi giải quyết xong Vân Tử Diễm, khiến Khúc Tịnh Kỳ bị thương, cô mới dám đến gặp anh ta. Bầu trời, vô cùng u ám cũng giống như trái tim của cô ngay lúc này.
Với hệ thống làm mát nhà xưởng bằng hơi nước thì nhiệt độ sẽ thường xuyên từ 30 độ trở lên như vậy tốc độ gió trong vùng làm việc dưới 2 mét nên chọn cho hệ thống này là [1,3-1,5 m/s] là hợp lý nhất . Nguồn tham khảo [Kiến thức cơ bản về điều hoà không khí và thông gió -GS Võ Chí Chính]
harga pasang behel di fdc dental clinic. Edit An TĩnhĐêm cuối thu, gió lạnh thổi qua xào xạc, khắp nơi đều là gió thổi vù vù, tựa như đang gọi đầu đông Hòa và Hứa Lộ Bạch ăn uống no say thì đi ra từ tiệm lẩu, cùng nhau trở về nhà Sở điểm Sở Hòa dọn đến tiểu khu hiện tại là vào cuối hè, ba mẹ cô đã qua đây một lần, còn Hứa Lộ Bạch vẫn chưa đến lần nào. Cho nên tối nay cô nàng đến đây để “thị sát” một vòng, thuận tiện “đổi bạn giường khác”.Hứa Lộ Bạch đi lại lòng vòng trong nhà một vòng, thành thạo tựa như đang thao thao bất tuyệt phê bình gì khi cô ấy đi theo Sở Hòa để rửa mặt xong, hai người đi song song, sóng vai ngồi tựa vào thành giường, nói chuyện phiếm câu được câu mất với sống như thể trở lại lúc Sở Hòa vừa mới tốt nghiệp vậy, Sở Hòa chọn lựa rất nhiều nhưng vẫn không tìm được một nơi ở khiến cô hài lòng, thế là Hứa Lộ Bạch đã mời cô đến ở chung với mình. Mùa đông khi đó cũng không khác biệt gì so với bây giờ, ban đêm lạnh lẽo, hai người ngủ trên cùng một chiếc giường, còn rất hài tượng rõ ràng nhất khi bạn thân ngủ chung chính là trước khi chìm vào giấc ngủ, hai người sẽ tự động hàn huyên đến nửa đêm, muốn ngưng lại cũng không ngưng này, Sở Hòa và Hứa Lộ Bạch nằm trên giường, nhắm mắt lại, vẫn chưa yên tĩnh được một hồi, Hứa Lộ Bạch đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nên tiếp tục mở lời.“Sở Sở, tớ vừa mới nhớ lại, mấy ngày trước Lục Dữ có nói với tớ một chuyện, là liên quan đến Diệp Tô.”“Thế nào?” Sở Hòa quay đầu nhìn Hứa Lộ Bạch, nghi ngờ Lộ Bạch thấy dáng vẻ Sở Hòa dường như là không biết chuyện gì, nói tiếp “Chính là có một ngày Kỷ Lâm Phong gọi điện thoại cho Lục Dữ để hỏi anh ấy về kết quả gì đó, lúc ấy tớ cũng có ở bên cạnh, Lục Dữ mới nói cho tớ nghe, tớ mới biết là tra chuyện của Diệp Tô. Sau đó Kỷ Lâm Phong lại nói gì đó với Lục Dữ, tớ thật sự rất tò mò mà, nên cứ nhất quyết truy hỏi anh ấy, sau đó Lục Dữ mới nói cặn kẽ về tình huống cụ thể. Đại khái là Kỷ Lâm Phong muốn Lục Dữ tra xét tài liệu gì đó về Diệp Tô, sau đó tung ra trong giới thiết kế… Bây giờ các công ty trong thành phố S cũng không dám hợp tác với cô ta nữa. Thật sự rất thoải mái khi nghĩ đến điều này!”Sở Hòa nghe, chỉ lẳng lặng suy nghĩ, không ra nếu như vậy, công ty Kỷ Lâm Phong không thuê cô ta sao?“Trước đó tớ đã nói với Lục Dữ rồi, dứt khoát để chuyện của Diệp Tô lộ diện ra ánh sáng trên mạng đi, khiến cô ta trở thành đối tượng bị đả kích. Dân trên mạng tùy tiện phun ra một ngụm nước bọt, đã có thể bôi xấu danh tiếng của cô ta trong giới thiết kế rồi. Nhưng Lục Dữ không đồng ý, nói Kỷ Lâm Phong và anh ấy đều cảm thấy làm như vậy thì uổng công vô ích, huống chi hướng gió trên mạng lại không được khống chế tốt, lỡ chẳng may danh tiếng của cô ta vang dội thì cái mất sẽ nhiều hơn cái được, đánh rắn phải đánh bảy tấc, với thái độ của tập đoàn Phong Hoa, thì người trong nghề cũng biết nên làm gì mà…” Hứa Lộ Bạch thản nhiên nói, thấy Sở hòa ngơ ngác không có phản ứng gì, lên tiếng gọi cô, “Sở Sở, cậu có đang nghe tớ nói gì không vậy?”“Ừ.” Sở Hòa lấy lại tinh thân và trả lời, “Kỷ Lâm Phong không nói những chuyện này cho tớ biết, cậu không nhắc đến thì tớ cũng không biết gì.”Hứa Lộ Bạch chớp mắt mấy cái, cười trêu nói “Chắc chắn là anh ấy không muốn để cậu bận tâm mà. Âm thầm giúp cậu hả giận, không ngờ lại man như thế nha…”Hả giận sao? Hình như sau khi biết được thì cũng thật sự hả giận đấy. Khóe miệng Sở Hòa không tự chủ cong lên — sự không cam lòng tích tụ trong lòng mấy năm qua, ngay lúc này dường như đã nhẹ nhàng đi không ít.“Đừng nói là cậu, ngay cả tớ cũng cảm thấy cực kì hả giận đấy!” Hứa Lộ Bạch làm ra vẻ thông thạo. “Cái này gọi là —- không phải không báo thù, mà là thời điểm chưa đến!”“Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn.” Sở Hòa cười, bổ sung thêm.“Đúng!”Dường như trong lòng có lời gì muốn được biểu đạt ra, Sở Hòa cầm điện thoại mở wechat ra, gõ ra ba chữ trong khung đối thoại và bấm gửi[Em nhớ anh]Đây là lần đầu tiên Sở Hòa chủ động gửi tin nhắn sến súa này cho Kỷ Lâm mười mấy phút sau, trong wechat vẫn chưa có ai trả lẽ anh vẫn còn đang bận Lâm Phong đi công tác ở thành phố lân cận trong hai ngày, vẫn chưa xác định lúc nào sẽ trở không, gửi một phần thưởng bất quà qua cho anh nhỉ?**Hết chương 30
Edit An TĩnhSáu giờ sáng, bầu trời vẫn xám xịt. Sở Hòa đã ngồi trước bàn hơn một tiếng đồng hồ, cô nhìn màn sương mù mịt mờ trong không khí bên ngoài cửa sổ, cảm thấy lòng mình cũng giống hệt như màn sương mù trong không trung kia vậy, u tối mịt mờ rối một mảnh, không thể hình dung vẽ bị kẹp giữa hai ngón tay trắng nõn và tinh tế, tờ giấy bị bàn tay đè lên tạo thành vết nhăn, trên giấy là một bức tranh vẽ phong cảnh chưa hoàn thành, trên bức vẽ có mấy đường bút nguệch ngoạc hỗn độn, tựa như tâm trạng phiền não của chủ nhân nó Hòa nhìn bức tranh bên dưới ngòi bút thô ráp, cô xoa xoa huyệt thái dương, cuối cùng ném bút vẽ đi, quyết định thay quần áo đi ra ngoài tìm linh ngày trước Sở Hòa mới chuyển đến khu nhà hiện tại này, tiểu khu này vừa được mở rộng mấy năm gần đây, cách thành phố hơi xa chút. Nhưng tiểu khu này lại gần núi kề sông, mức độ xanh hóa cao, hoàn cảnh yên tĩnh, thanh tịnh và đẹp đẽ, là một địa điểm tốt thích hợp để cô vẽ tranh. Cô chọn mấy nơi rồi, cuối cùng nhanh chóng nhìn trúng tiểu khu này. Có thể là cơ thể đã gánh vác quá nhiều chuyện, từ sửa sang nhà đến dọn nhà các thứ, nên mấy ngày nay chất lượng giấc ngủ của cô không được tốt lắm, cả người mệt mỏi và phiền não, không thể tịnh tâm để vẽ tranh khu đã thiết lập các sân chơi bóng rổ, đá cầu, sân banh và đường đua dành cho việc tập thể dục, tản bộ vào sáng sớm, Sở Hòa rất lười, vẫn chưa từng đến đây lần nào. Nói thật ra, cô cũng rất ít khi tập thể dục. Là một họa sĩ, Sở Hòa ở trong nhà hầu hết thời Hòa cầm bút chì và một quyển sổ phác thảo ngồi xuống trên thành lan can bên đường nghỉ ngơi, ngắm nhìn cả tiểu khu thật tỉ khu vực này có một dãy nhà nhỏ đứng sừng sững, trước cửa mỗi nhà đều có một mảnh sân nhỏ có hàng rào bao quanh, có người lát mảnh sân nhỏ thành một con đường xi măng, cũng có người biến mảnh sân nhỏ thành một vườn bách thảo, trông các loại cây cối hoa cỏ. Một số lại lát lên mặt đấy bằng phẳng một tầng đá cẩm thạch, để một chiếc bàn đá và hai ba băng ghế đá, bên cạnh trông một cây bồ đào, phía trên là những giàn nho. Gần kế đường chạy đều là những vành đai xanh, sân cỏ xanh biếc, tươi tốt và rậm rạp. Những cây đại thụ đứng xa xa tựa như các đội quân đứng thẳng tắp, xa chút nữa là mấy luống hoa, bên trong trồng những khóm hoa nhỏ màu đỏ Hòa tựa lưng vào lưng chiếc ghế gỗ, hít thở sự tươi mát trong không khí sáng sớm, để đầu óc trở về trạng thái thả lỏng. Xa xa có mấy người đàn ông chạy bộ vào sáng sớm, trông rất cao ráo, không hề có dáng vẻ gầy yếu. Nghĩ đến việc những người chạy bộ vào buổi sáng thì rất thích vận động, nên đương nhiên vóc người không hề kém chút người đàn ông mặc bộ quần áo thể thao màu trắng từ bên trái Sở Hòa chạy về phía trước, chờ đến khi cô nghiêm túc nhìn sang, chỉ thấy một bóng lưng rộng lớn đang không ngừng xa dần. Làn da của người đàn ông trắng, bắp chân thon dài có lực, đường cong đẹp mắt, những bắp thịt trên chân chuyển động nhẹ theo động tác chạy bộ. Bàn tay Sở Hòa ngứa ngáy, có một sự kích động muốn vẽ lại bóng lưng biết anh có còn chạy về phía bên này nữa không, Sở Hòa nhìn về phía trước ở đường đua bên trái, thử chờ bao lâu, một bóng người màu trắng xuất hiện trong tầm mắt lần nữa. Một bước, hai bước, ba bước….Càng ngày càng gần, dáng vẻ người đàn ông này đẹp trai tựa như bước ra từ trong phim điện ảnh, biểu hiện các chi tiết rõ mặt anh trắng, trên trán có vài giọt mồ hôi, hệt như một viên ngọc được gột rửa sạch sẽ bằng nước. Trên trán có mấy sợi tóc bị thấm ướt mồ hôi rũ xuống, hai hàng lông mày thẳng tắp dày rậm, cũng đen nhánh như tóc anh vậy. Đôi mắt đen tuyền tỏa sáng. Thời điểm anh đi qua trước mặt Sở Hòa, đường cong gò má nhấp nhô lên xuống như một dãy núi trùng điệp trong mắt Sở Hòa —– chóp mũi cao, sống mũi thẳng Hoà dùng ánh mắt nhanh nhẹn như máy ảnh của mình ghi nhớ lại tướng mạo của người đàn ông. Mãi đến khi bóng dáng anh dần rời xa khỏi tầm mắt, Sở Hòa nhanh chóng mở cuốn sổ phác thảo ra, lập tức vẽ lại không chút suy nghĩ.**Hết chương 1
🎀 Tác giả Vô Thanh 🎀 Edit Le Ciel 🎀 Bìa Aurora 🎀 Nguồn convert Vespertine 🎀 Thể loại Hiện đại, H văn, Ngọt ngào, Đô thị tình duyên, HE 🎀 Độ dài 35 chương chính văn 🎀 Tình trạng HOÀN 🎀 Ngày mở hố 06/09/20 🎀 Ngày lấp hố 11/10/20 Văn án Một ngày nọ, Sở Hòa muốn vẽ tranh nghệ thuật. Cô mở một bộ phim cấm lên xem để tìm linh cảm. Nhưng đột nhiên bị Kỷ Lâm Phong bế lên giường. “Ai da, anh làm gì đó, em còn chưa kịp xem nữa?” “Xem hai đứa mình là đủ rồi.” Gắn thẻ 1v1, ngọt văn Tổng giám đốc bá đạo ngọc thụ lâm phong [*] x Nữ họa sĩ xinh đẹp không nhiễm bụi trần. [*] 玉树临风 Nghĩa là cây ngọc đón gió, ý chỉ người con trai có cốt cách tao nhã như ngọc, hiên ngang đứng trước gió để lộ phong thái tiêu sái. LƯU Ý TRUYỆN ĐƯỢC ĐẶT PASS ĐỂ PHÒNG TRỘM, MỌI THẮC MẮC XIN TRUY CẬP TẠI ĐÂY. MỤC LỤC Chương 1 🎀 Chương 2 🎀 Chương 3 Chương 4 🎀 Chương 5 🎀 Chương 6 Chương 7 🎀 Chương 8 🎀 Chương 9 Chương 10 🎀 Chương 11 🎀 Chương 12 Chương 13 🎀 Chương 14 🎀 Chương 15 Chương 16 🎀 Chương 17 🎀 Chương 18 Chương 19 🎀 Chương 20 Chương 21 🎀 Chương 22 🎀 Chương 23 Chương 24 🎀 Chương 25 🎀 Chương 26 Chương 27 🎀 Chương 28 🎀 Chương 29 Chương 30 Chương 31 🎀 Chương 32 🎀 Chương 33 Chương 34 🎀 Chương 35 Editor Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại wordpress và wattpad chính chủ. Vui lòng không copy và reup sang các trang web khác như sstruyen, wattpad, truyenfull, nếu phát hiện mình sẽ khoá truyện vĩnh viễn. Mình hy vọng các bạn đọc có thể tôn trọng công sức và thời gian mà mình đã bỏ ra. Xin cảm ơn các bạn đã, đang và sẽ ủng hộ Le Ciel. Post navigation
Chương 3 Bị giục về nhà Edit & beta Bông Truyện được edit và đăng tại 🎀 Màn đêm buông xuống, từng ánh đèn rực rỡ được thắp lên. Trên khắp phố lớn ngõ nhỏ, bất kể là cảnh xe cộ qua lại đông đúc hay người đi đường tấp nập thì mỗi con đường đều có sự náo nhiệt riêng của nó. Trái ngược với cảnh tượng ồn ào huyên náo bên ngoài, trong nhà của Kỷ Lâm Phong lại là một mảnh yên tĩnh. Nếu như không phải ở nơi nào đó thỉnh thoảng có tiếng nước truyền đến, thì có khi đã cho rằng trong nhà chỉ có đèn mà không người rồi. Chợt một tiếng chuông chầm chậm vang lên, quanh quẩn trong không khí, chạm vào bốn bức tường, xuyên qua mặt nước trong vắt rồi tiến vào bể bơi. “Ào” một tiếng, trong bể bơi xuất hiện bóng dáng của một người đàn ông. Anh bơi rất nhanh, tay chân dài mạnh mẽ đầy sức sống. Chỉ chốc lát sau, bên thành hồ bơi lộ ra nửa thân trên trần trụi, còn dưới chiếc quần bơi là cặp chân dài rắn chắc. Anh bước nhanh lên bờ, cả người ướt sũng nước. Bọt nước theo khe rãnh cơ ngực chảy xuống cơ bụng, rồi lại dọc theo đường cong cơ bắp tiến vào quần bơi. Kỷ Lâm Phong dùng khăn lông lau tay rồi cầm lấy di động ấn nút nghe. “Mẹ, có chuyện gì à?” Mẹ Kỷ vừa nghe giọng điệu lạnh nhạt của con trai thì lập tức biến sắc “Sao nào, nhất định phải có việc mới có thể gọi cho anh hả? Giờ anh càng ngày càng bận rồi nên đâu còn kiên nhẫn với bà già này nữa.” “Mẹ à, con chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi mà.” Kỷ Lâm Phong cào cào mái tóc ướt rượt, bất đắc dĩ nói “Có bao giờ con không nhận điện thoại của mẹ không?” “Nhận thì nhận đó, nhưng mà thái độ có vấn đề.” “Được được được, con sai rồi.” Mẹ Kỷ nhớ tới mục đích cuộc gọi bèn thử thăm dò “Con trai, hôm nay con có bận không?” “Không bận lắm. Hôm nay tan tầm sớm hơn một chút.” Lượng công việc hôm nay hiếm khi ít hơn mọi ngày nên anh mới có thời gian bơi hơn một tiếng đồng hồ. Thần kinh mệt mỏi nhiều ngày giờ đã thư giãn hơn không ít. “Vậy ngày mai thì sao?” Mẹ Kỷ hỏi một cách tượng trưng rồi lại tiếp tục với một giọng điệu không cho phép cãi lại “Nếu không bận thì mai tối về nhà ăn cơm đi.” Kỷ Lâm Phong lập tức hiểu ra đây là đang ra lệnh “mặc kệ mai có bận hay không cũng phải về nhà ăn cơm”. “Mẹ, có chuyện gì cứ nói thẳng đi, không cần phải lừa con về đâu.” Mẹ Kỷ vừa nghe đã nổi giận “Lừa về là sao?! Tôi muốn con tôi về nhà ăn cơm cũng gọi là lừa’ hả?! Đã bao lâu anh không về nhà rồi, bây giờ tôi kêu anh về ăn một bữa cơm cũng không được à?” Kỷ Lâm Phong không hề sợ lửa giận của mẹ Kỷ “Mẹ, mẹ biết con có ý gì mà. Về nhà ăn cơm thì con không có ý kiến, miễn đừng đi ra ngoài ăn là được.” Sở dĩ Kỷ Lâm Phong nói vậy là bởi cuối năm ngoái mẹ Kỷ lừa anh đến nhà hàng ăn một bữa cơm, bà gọi đó là “bữa liên hoan gia đình.” Nhưng anh đâu có ngờ được đó lại là một buổi xem mắt. Sau đó vì không thành nên mẹ Kỷ cứ lải nhải rồi hối anh mau tìm bạn gái. Điều này khiến Kỷ Lâm Phong rất bực bội, nên vừa qua Tết Âm lịch lập tức dọn ra ngoài ở. Mẹ Kỷ nghe hiểu lời con trai, nhớ tới hành vi trước đây của mình thì không khỏi lúng túng “Được rồi, lần này đích thân mẹ vào bếp, con yên tâm đi.” Kỷ Lâm Phong thấy cảm xúc của bà đã thay đổi bèn thuận miệng tiếp lời “Con chỉ thích ăn đồ mẹ nấu thôi. Bên ngoài làm sao so với tay nghề của mẹ được.” “Tất nhiên rồi, tay nghề của mẹ đâu phải để trưng.” Mẹ Kỷ cao giọng gọi, “Ông Kỷ ơi, mai mua thêm thức ăn nhé… Con trai, mai nhớ để bụng đói về nhé, tối sẽ nấu cho con ăn no nê luôn.” Ba Kỷ ở bên cạnh cảm thán địa vị của bản thân trong gia đình Từ khi con trai dọn ra ngoài sống, ông không còn được ăn cơm do vợ nấu nữa, giờ cũng phải nhờ con trai mới được ăn một bữa… Cúp điện thoại, Kỷ Lâm Phong mong ngày mai tốt nhất chỉ là một bữa cơm thuần túy thôi chứ đừng có bị hối tìm đối tượng kết hôn nữa. Chương 4 =>
Đánh giá từ 23 lượt Một ngày nọ, Sở Hòa muốn vẽ truyện tranh 18+.Cô mở một bộ phim cấm ra, chuẩn bị xem để tìm linh nhiên lại bị Kỷ Lâm Phong ôm lên trên giường.“Này, anh làm gì vậy, em còn chưa xem gì cả?”“Xem chúng ta là đủ rồi.”***1v1, song khiết, ngọt tổng ngọc thụ lâm phong X Họa sĩ thanh lệ thoát tục.
là gió thổi là rung động